Vợ anh là "cá mập", còn tôi là "cá nhỏ"
Chào mọi người, tôi đã suy nghĩ nhiều về việc có nên chia sẻ câu chuyện của mình hay không. Tôi đã đọc nhiều bài viết về vấn đề người thứ ba với những ý kiến trái ngược. Theo quan điểm thuần phong mỹ tục, đạo đức và pháp luật, người thứ ba luôn bị coi là sai trái và không được bênh vực. Là một người thứ ba, tôi cũng từng cảm thấy tội lỗi vì nghĩ mình đang phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Tuy nhiên, giờ tôi lại cảm thấy ghen tuông khi phải chia sẻ người đàn ông của mình, mặc dù tôi là người đến sau. Tôi nhận ra mình thật mâu thuẫn khi ghen với vợ của người tình. Tôi đã tốt nghiệp đại học, sống ở nước ngoài và có suy nghĩ thoáng về tình yêu. Tôi là người yêu theo cảm xúc, đã yêu hết mình và không vướng bận khi chia tay.
Đừng vội đánh giá tôi là một người phụ nữ đua đòi, hư hỏng. Dù có thể tôi tự biện minh cho những sai lầm của mình, nhưng lúc đó, tôi thực sự rất bất cần và luôn cảm thấy thiếu thốn tình cảm. Gia đình thường cho rằng tôi hời hợt, vô cảm, nhưng thực ra tôi rất đa cảm và dễ khóc. Kể từ khi em trai ra đời, tôi bị bỏ quên khi bố mẹ chỉ quan tâm đến em. Bố tôi thường không giữ lời hứa với tôi và thậm chí chửi mắng tôi là kẻ vô dụng trong nhà em trai. Em tôi cũng từng dùng lời đó để chế nhạo tôi trong một cuộc cãi vã. Từ đó, tôi cảm thấy chán nản và thường xuyên lén ra ngoài chơi đêm, chủ yếu là đến quán nét để trốn tránh thực tại, cho đến khi tôi gặp người yêu đầu tiên.
Tôi từng đọc một khảo sát cho rằng 80% gái sống trong gia đình thiếu thốn tình cảm có xu hướng quan hệ tình dục sớm. Lần đầu của tôi là năm 18 tuổi. Khi có người yêu, tôi hy vọng nhận được chút tình cảm ấm áp, nhưng cuối cùng chỉ là tình cảm hời hợt, vì người yêu còn có nhiều bạn gái khác. Tôi cũng đã yêu thêm vài lần nữa nhưng không thành công. Có lẽ do tôi yêu quá vội, chỉ có tôi thật lòng, còn những người đến với tôi chủ yếu vì tình dục. Tôi cảm thấy chán nản. Về nhà, bố mẹ không quan tâm, toàn chỉ chửi mắng. Yêu đương thì gặp toàn người qua đường. Mệt mỏi và trống rỗng, tôi chỉ đi lang thang, làm một vài công việc part-time ở nhà hàng để kiếm tiền, rồi tối về nhà.
Một ngày nọ, người đàn ông hiện tại của tôi xuất hiện. Tôi quen anh qua mạng Yahoo và lúc đó, anh chỉ là một trong số nhiều người tôi từng gặp. Ấn tượng đầu tiên của tôi về anh là "Lại một lão chán cơm thèm phở". Khi đó, tôi sống vô định, chỉ như một hồn ma. Dù biết anh đã có gia đình, tôi cũng không ngại vì chỉ nghĩ anh là tình một đêm. Tôi không đòi hỏi gì ngoài việc trả tiền phòng và chở tôi về. Thế nhưng, sau đó, anh liên tục gọi điện muốn gặp và mỗi lần gặp đều tặng quà, món quà đầu tiên là con búp bê Matrioska và 500 nghìn nhân ngày 8/3.
Tôi khẳng định rằng tôi không yêu cầu anh sau mỗi lần quan hệ, nhưng cũng không phản đối nếu anh muốn tặng quà. Tôi sống theo cách không bận tâm đến ý kiến của người khác. Khi điện thoại của tôi hỏng, anh tặng tôi một chiếc mới chỉ đủ để nghe gọi và nhắn tin. Thật ra, tôi chỉ coi đó như một sự trao đổi bình thường. Do bất mãn với gia đình, tôi quyết định mua vé tàu vào TP. Hồ Chí Minh sống vì có nhiều bạn bè ở đó. Tuy nhiên, khi anh biết chuyện, anh đã gọi và nhắn tin phân tích cho tôi hiểu lý do không nên bỏ nhà đi, nhờ vào kiến thức luật và tâm lý của anh.





Source: https://afamily.vn/tam-su/vo-anh-la-ca-map-con-toi-la-ca-muong-20121513242865.chn